THẬT TIẾC CUỘC ĐỜI NÀY KHÔNG AI LÀ CỦA RIÊNG AI | JACKKIU

Dòng đời tấp nập vội vàng và xen cả những bon chen những con người xa lạ lẫn nhau. Là định mệnh hay sự may mắn mà chúng ta đã bất chợt nhìn thấy nhau và vội vã yêu thương qua những năm tháng của cuộc đời. Và cũng là vì cạn tình hết duyên mà chúng ta đã lỡ bỏ nhau cả một quãng đời thanh xuân

Chỉ là thiếu vắng đi một người, cuộc đời này sẽ tự do thoải mái hơn trước?

Chỉ là sự ra đi của một người, cuộc sống này sẽ an phận và bình yên không sóng gió?



Bề ngoài là vỏ bọc của một con người đầy mạnh mẽ và kiêu hãnh, nhưng chính trong thâm tâm thì là cả một vùng trời đầy giông bão. Bất cứ sự ra đi nào cũng đem đến cho con người ta bao nhiêu là sự hụt hẫng, sự dày vò và còn là cả sự hy vọng.

Giờ đây đôi ta đã bỏ lỡ nhau cả một con đường phía trước, mỗi người chia cho nhau một rẽ lối riêng, thực sự anh tự hỏi bản thân mình, biết rẽ con đường nào thì sẽ bớt đi chông gai khi mà bầu trời của anh đều có những bước chân của em.

Liệu anh tự thử hỏi bản thân rằng sẽ lựa chọn tiếp chuyến xe nào ở cuộc đời này để bước tiếp khi mà mọi cuộc hành trình của anh đều có bóng hình của em. Là dẫu biết sẽ có những chuyến xe mới trên dòng đời này nhưng liệu rằng ghế ngồi bên cạnh, cái nắm tay bất chợt, một nụ hôn lãng mạn trên chuyến xe ấy có thay thế được một ai không khi trái tim của anh vẫn còn in sâu thẳm trong đó.

Trước dòng đời dài phía trước, ai sẽ dùng cả cuộc đời và tâm hồn để che chở phía sau, hậu thuẫn cho em những ngày nắng hay mưa gió. Thực sự cơn mưa có thể kéo đến bất chợt lúc nào, nước mưa nặng hạt xen lẫn có chút mặn đắng đổ rầm lên con người anh, liệu còn ai chịu ngồi đấy ôm cả một chân trời đầy mưa. Ai sẽ cùng anh ngồi tâm sự, ai sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống.

Rồi anh cũng sẽ tự biết phải đứng vững được một mình, vì hình như cuộc đời anh vốn vẫn một mình.

Là sẽ tự dám bước đi một mình vào con đường đầy chông gai nếu đó không phải là con đường có em.

Là tự đi trên những chuyến xe của cuộc đời và lãng tránh đi những ghế ngồi hay bất cứ thứ gì trong tầm mắt của anh về em.

Là tự ôm lấy cả một vùng trời đầy mưa rồi cùng đồng cảm với những dòng nước mắt ròng rã ấy.

Là rồi cũng sẽ qua, sẽ qua nhanh thôi mà.

Ngày không có em dòng đời này anh tự cất bước đi một mình

Sẽ không phải đợi chờ, rồi cũng chẳng nhớ nhung

Thôi thì cũng chỉ là một chút hoài niệm

Rỗi sẽ hóa cơn mưa tan biến theo mây trời.



Nếu nói quên em trong một phút chốc thì chắc chắn là không thể, duyên đã hết nhưng tình này vẫn còn chưa cạn thì bằng cách nào để quên đi? Chỉ trách rằng phiền não này vẫn còn nhiều bởi vì trí nhớ thực sự còn quá tốt. Bằng cách này hay cách khác thì những hoài niệm bất giác lại trở về.

Chỉ là xin thời gian cho anh thêm một cơ hội, để quên em...

Quên đi một người từng là tất cả

Một người từng là cả hạnh phúc

Nhưng cũng từng là cả thương đau.

Dòng đời này thực sự lạ lắm, chỉ cần nhìn qua một thoáng thôi là nhớ nhau cả đời, nhưng cũng bỏ qua nhau một giây thôi là lạc nhau muôn đời. Vốn dĩ tình cảm là một thứ nhanh chóng đến rồi cũng nhanh rời xa, chỉ có những con người đầy bản lĩnh, đầy mạnh mẽ và sự đồng cảm thì may rằng đủ sức để giữ vững tình cảm ấy.

Theo: Jack Kiu

0 nhận xét:

Đăng nhận xét